Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi.
Chứ không phải như bây giờ.
Để tôi c.h.ế.t xã hội trong phòng họp.
Mặc dù Kỳ Duật Tinh lúc này căn bản không có trong phòng họp.
Nhưng cảm xúc hoảng loạn và xấu hổ vẫn gần như ngay lập tức bao trùm lấy tôi.
Vậy thì, đối tượng hẹn hò qua mạng của tôi, bạn tình của tôi.
Từ đầu đến cuối.
Đều là Kỳ Duật Tinh?
Kỳ Lâm, Kỳ Duật Tinh.
Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến điều này ngay từ lần đầu tiên biết cái tên đó!
Anh ta căn bản không thể nói tên thật cho tôi biết!
Chỉ là lúc đó tôi thấy quá hoang đường.
Nên mới…
Nhưng, Kỳ Duật Tinh có biết tôi là tôi không?
Tôi không thể xác định được điều này.
Trong lòng tôi sóng gió cuồn cuộn.
Nhưng bề ngoài vẫn duy trì sự bình thường.
Đồng nghiệp vỗ vỗ lưng tôi, “Lần này được tăng lương rồi, không đãi tiệc là không được nha?”
“Ôi, sao chảy nhiều mồ hôi thế, kích động vậy à?”
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cố gượng cười.
“Đúng vậy, được tăng lương đương nhiên là phải hưng phấn rồi.”
Mấy ngày sau đó.
Những tin nhắn Kỳ Lâm gửi cho tôi, tôi đều không trả lời.
Hỏi thì nói là bận công việc.
【Anh biết đấy, tôi được tăng lương, khối lượng công việc chắc chắn cũng tăng lên.】
Giọng Kỳ Lâm có chút hối hận.
【Thôi được rồi.】
Tôi cười lạnh một tiếng.
Hối hận vì đã tăng lương cho tôi rồi sao? Đồ dối trá c.h.ế.t tiệt.
Vốn dĩ, tôi và Kỳ Lâm mỗi thứ Sáu đều hẹn hò một lần.
Nhưng tuần này, tôi lấy lý do tăng ca để từ chối cuộc hẹn.
Ngày hôm đó, tôi tan làm đúng giờ.
Nhưng lại bị Kỳ Duật Tinh chặn lại ở bãi đậu xe ngầm.
“Không phải nói là phải tăng ca sao?”
“Tôi khi nào nói…”
Tôi mở to mắt.
“Anh biết rồi sao?”
