“Muốn thêm lần nữa không?”
Tôi cố nhịn cơn đau nhức ở eo và bụng dưới, lắc đầu, đẩy anh ta ra.
“Không thêm nữa.”
“Mai còn phải đi làm.”
Giọng tôi đã khàn đi sau cả đêm gọi tên, tôi ho khan vài tiếng, bàn tay với những khớp xương rõ ràng chìa qua đưa cho tôi một cốc nước, đặt sát bên môi.
Tôi uống vài ngụm từ tay anh ta.
Ánh mắt liếc qua thấy cơ bụng rõ nét của Kỳ Lâm bị tôi cào xước vài vết máu.
Vành tai tôi lại bắt đầu nóng lên.
Kỳ Lâm thực sự là một bạn tình rất tuyệt.
Chỉ là trên giường hơi ác liệt.
Là loại biết dỗ dành nhưng không hề biết dừng lại.
Tối qua, tôi chịu không nổi nữa mới đưa tay cào anh ta.
… Lực cũng không nhẹ.
Tôi vén chăn lên, thấy quanh rốn mình chi chít những vết hôn sâu nông.
Bĩu môi.
Anh ta cũng chẳng khá hơn là bao.
Cái khuyên rốn của tôi mới xỏ gần đây.
Kỳ Lâm còn cười, “Chỉ có những đứa trẻ hư mới xỏ loại khuyên này.”
Tôi cãi bướng, “Tôi không phải trẻ hư.”
“Dù là trẻ hư tôi cũng thích.”
“Rất đẹp,” giọng anh ta khàn đi, “Tôi rất thích, tôi thích toàn bộ cơ thể em.”
Đúng là đồ dâm đãng.
Lời ngon tiếng ngọt cả rổ.
Quay đầu lại, thấy Kỳ Lâm đã mặc quần áo xong.
Dấu vết trên người bị lớp vải che khuất, trông có vẻ thư sinh nho nhã nhưng lại mang hơi hướng bại hoại.
Anh ta cúi xuống xoa xoa vành tai tôi, “Lần sau gặp lại, thỏ con.”
Tôi hé môi.
Một nụ hôn rơi xuống.
“Lần sau gặp.”
Cánh cửa đóng lại, tôi tháo chiếc mặt nạ thỏ đã đeo cả đêm, đặt bên giường.
