Từ khi biết được từ đàn em rằng Triển Dữ muốn thay thế tôi, tôi đã bắt đầu rèn luyện bản thân.
Không cao bằng hắn thì đã sao, tôi dậy sớm chạy bộ mỗi ngày, đi phòng gym nâng tạ, tập đ.ấ.m bốc.
Chẳng bao lâu nữa, tôi nhất định sẽ rèn luyện ra cơ n.g.ự.c to hơn Triển Dữ, bờ vai rộng hơn Triển Dữ!
Tôi còn sử dụng chính sách mềm dẻo.
Lấy cớ trả ơn túi hạt dẻ lần trước, tôi cứ cách vài hôm lại mua bánh ngọt, trà sữa cho Triển Dữ.
Hắc hắc hắc, Triển Dữ, cậu cứ chờ mà bị tôi vỗ béo thành một quả bóng tròn đi!
Hôm nay về ký túc xá, tôi như thường lệ đưa cây kẹo hồ lô mua tiện tay bên đường cho Triển Dữ.
Kẹo hồ lô bọc một lớp đường dày cộp, là món ăn mà người tập gym cả đời không dám nhìn thẳng.
“Bảo bối Triển Dữ, đến đây, ba đặc biệt mua cho con.”
Khóe miệng tôi nở nụ cười có vẻ vô hại nhưng thực chất lại rất ác độc, vươn bàn tay xấu xa về phía Triển Dữ.
Triển Dữ sững lại một chút, ánh mắt nhìn cây kẹo hồ lô đầy suy tư.
“Ơ Bạch ca, sao anh chỉ mua cho Triển ca mà không mua cho bọn em, anh còn là đại ca 1111 nữa không, anh phải mưa móc đồng đều, không được thiên vị!”
Kim Mao lão Tam Hạ Kỳ ngẩng đầu khỏi trò chơi, bất mãn lên án.
Lão Tứ Lưu Minh mặc áo sơ mi kẻ caro đẩy gọng kính đen lên, lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý.
“Sao lại mua kẹo hồ lô cho hắn, bạn học lớp mình theo đuổi con gái cũng là mua kẹo hồ lô đấy, huống hồ Triển Dữ đang tập gym mà?”
Nghe đến đây, ngón tay của Triển Dữ khi nhận lấy kẹo hồ lô khẽ run lên không dễ nhận thấy, như thể đang kiềm chế điều gì đó.
Trong lòng tôi hận không thể bay tới đá cho lão Tam lão Tứ mỗi đứa một cái, nếu để Triển Dữ phát hiện tôi cố ý cho hắn ăn đồ ngọt thì phải làm sao!
“Làm gì mà ầm ĩ thế, bình thường tao ít khi mời bọn mày à?”
“Hơn nữa, một đứa thì coi trà sữa như nước uống, một đứa thì ngăn kéo đựng đồ ăn vặt có thể mở cả siêu thị, còn cần lão cha này lo lắng à?”
“Tao thấy Triển Dữ sống thanh đạm quá, thêm chút ngọt cho đời hắn thôi.”
Tôi tuôn một tràng, lão Tam lão Tứ vì sợ hãi uy quyền của tôi nên rụt đầu lại tiếp tục chơi game.
Sau khi chúng im lặng, tôi nhìn chằm chằm Triển Dữ và cây kẹo hồ lô trong tay hắn, ánh mắt như chứa đựng một chùm ánh sáng.
“Ăn mau đi, lát nữa nguội rồi sẽ không ngon.”
Kim Mao thò đầu ra: “Kẹo hồ lô vốn dĩ là đồ nguội mà.”
Triển Dữ: “……”
Tôi nổi giận, ném một cuốn sách về phía lão Tam, gân cổ cãi lại.
“Tao không biết à? Tao đang so sánh, so sánh mày hiểu không?”
Trong lúc cãi vã, ngón tay thon dài xương xẩu của Triển Dữ từ từ tháo lớp giấy gói kẹo hồ lô, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Tôi ghé sát khuôn mặt nam thần mà cả trường nữ sinh phát cuồng của hắn, nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, “Thích ăn không, thích ăn thì anh đây sau này còn mua cho cậu!”
Thần sắc Triển Dữ hơi khựng lại, yết hầu rung động nuốt miếng sơn trà, giọng khàn khàn, “Cũng không tệ.”
Tôi phấn khích như một chú chim sẻ nhảy tưng tưng, “Bảo bối, anh đây sau này ngày nào cũng mua cho cậu!”
“Thôi đi, thứ đó ngọt gắt, cháu trai tao còn không thích ăn,” Giọng của Vệ Kỳ vang lên phía sau như nhạc nền không ngừng.
Tôi không vui, thằng nhóc này có phải chuyên môn phá hoại chuyện tốt của tôi không.
“Mỗi người một sở thích, lỡ đâu Triển Dữ hồi nhỏ thích món này, giờ cũng thích thì sao!”
Lời tôi bị Triển Dữ cắt ngang.
“Hồi nhỏ tôi chưa ăn bao giờ.”
“Hồi nhỏ không ai mua đồ ăn vặt cho tôi.”
Triển Dữ cúi đầu nhìn cây kẹo hồ lô trong tay, hàng mi dài như cánh quạt đổ bóng lên khuôn mặt trắng trẻo, mang theo chút buồn bã.
“Tiểu Bạch, cảm ơn cậu đã mua kẹo hồ lô cho tôi.”
“Hồi đó mẹ tôi sắp đi, mua cho tôi một xâu kẹo hồ lô, nhưng ba tôi giận mẹ tôi nên đã vứt xâu kẹo đó đi.”
“Bây giờ, tôi đã được ăn cây kẹo hồ lô đầu tiên trong đời.”
Cả ký túc xá im lặng như tờ, mọi người đều ngẩn ra.
Nhìn Triển Dữ trông như sắp vỡ tan, trong lòng tôi bỗng trào dâng tình thương phụ tử.
Là đại ca ký túc xá, tôi thấy mình nên làm gì đó.
Tôi nâng mặt Triển Dữ lên, ngay khoảnh khắc đồng tử hắn co rút lại, tôi dùng ngón tay quẹt đi lớp đường dính trên môi hắn.
“Ôi chao, tiểu đáng thương, anh đây sau này sẽ cưng chiều cưng, ngày nào cũng mua cho cưng!”
“Nào, bảo bối Triển Dữ, thơm một cái, từ nay về sau cậu là người của Trương Tiểu Bạch tôi!”
Tôi làm bộ muốn hôn lên.
Cứ nghĩ Triển Dữ sẽ né tránh, không ngờ hắn không hề né tránh, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm tôi.
Ngay khi môi tôi chuẩn bị dừng lại cứng đờ trong không trung, giọng Vệ Kỳ kịp thời vang lên, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi Trương Tiểu Bạch anh đừng làm Triển ca tôi ghê tởm nữa, anh làm hắn tức bỏ đi rồi ai gạch đầu dòng trọng điểm cho tôi!”
Tôi nhanh chóng thu lại cái mỏ chu ra, chạy tới đánh Vệ Kỳ một trận.
“Mày biết gì, đây là nụ hôn trinh nam quý giá của tao đấy, tao đã hy sinh biết bao để quan tâm bạn cùng phòng!”
Hoàn toàn không chú ý đến Triển Dữ ở phía sau đang nắm chặt tay, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Lưu Minh có sự hiện diện thấp nhất đang nhai khoai tây chiên ‘răng rắc’ trong góc, nhìn tôi rồi lại nhìn Triển Dữ, kính mắt phản chiếu ánh sáng kỳ dị.
