Màn hình đầy rẫy những tiếng công kích tôi.
Khiến tôi vừa buồn bực vừa an ủi.
An ủi là sau ba năm, vẫn có người nhớ đến bộ phim đam mỹ chuyển thể của tôi và Chung Thời Việt.
Và vẫn ủng hộ, coi đó là ánh trăng sáng.
Buồn bực là fan nhà mình lại chửi chính mình, lực công kích quá mạnh.
Tôi nhìn màn hình bình luận, vừa định gõ chữ trả lời thì nghe thấy đạo diễn hô bắt đầu.
Các host thường trú lần lượt bước vào, theo sau là một đỉnh lưu khác đến thay thế tạm thời.
Nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi thoáng ngẩn người.
Là một người quen cũ, cũng là tam giác tình yêu được fan đẩy thuyền khi bộ phim phát sóng.
Theo lời fan, cậu ấy cũng thích tôi.
Nhưng tôi biết, cậu ấy chỉ diễn xuất tốt, biết cách tuyên truyền và tương tác với fan.
Tất cả đều vì rating.
Dù sao thì trong phim, ngoài tuyến CP yêu hận tình thù của tôi và Chung Thời Việt…
Số lượng người đẩy thuyền CP huynh đệ giả của tôi và Đàm Thiếu Hằng cũng không ít.
Chưa kịp nghĩ nhiều, nhạc chủ đề của bộ phim đam mỹ chuyển thể đó đã vang lên, gợi lại ký ức.
Ngay sau đó, host đọc tên tôi.
“Xin chào mừng khách mời đặc biệt hôm nay – Tần Vãn Ly.”
Khi lời vừa dứt, màn hình lớn phía sau càng quét nhanh hơn.
Fan hâm mộ gần như bốc hỏa.
【Tổ chương trình có ý gì? Dùng phim của anh nhà tôi để làm nhạc ra mắt cho một tên kém nổi, đầu óc có bị hỏng không?】
【Có biết xấu hổ không! Có đại lão nào có thể tra xem hắn là ai không? Thân phận gì mà trâu bò thế? Ngay cả Thái tử giới Kinh Thành Chung Thời Việt cũng không làm gì được hắn sao?】
【Chết tiệt, tôi sắp tức đến ngất rồi!】
【Mẹ kiếp, từ nay tôi chính là anti-fan của cái tên Tần Vãn Ly gì đó!】
【Ra đây đi! Nếu không chửi c.h.ế.t anh, tôi sẽ mang họ anh!】
