Suốt cả ván sau, Chung Thời Việt chỉ bắt một mình Đàm Thiếu Hằng để xé.
Cho đến khi giá trị tình yêu đích thực của nhóm “Đàm Tần Thuyết Ái” giảm xuống mức thấp nhất.
Cuối cùng chỉ còn lại một trái tim duy nhất trong tay tôi.
Có máy quay tiến lại hỏi:
[Anh có muốn dùng trái tim này để hồi sinh đồng đội của mình không?]
Tôi có chút do dự.
Một mặt là vì đây là do Chung Thời Việt tự tay tặng cho tôi.
Mặt khác là tôi không thích đưa đồ của mình cho người khác.
Dù là người, hay vật.
Nhưng bây giờ Chung Thời Việt xé Đàm Thiếu Hằng suốt cả ván đã hơi quá đáng rồi.
Không cần nhìn màn hình lớn tôi cũng biết fan của Đàm Thiếu Hằng sẽ mắng khó nghe đến mức nào.
Điều này không tốt cho danh tiếng của Chung Thời Việt.
Thế là, trong sự tiếc nuối vô cùng, tôi vẫn đưa ra.
Tuy nhiên, sự do dự của tôi không có tác dụng gì.
Đàm Thiếu Hằng lần này kiên trì được lâu hơn một chút, khoảng mười phút mới bị xé.
Không biết có phải vì trả thù không.
Lần này là xé trước mặt tôi.
Chung Thời Việt nhìn tôi, sắc mặt rất tệ.
Ánh mắt nhìn qua còn có chút tủi thân.
Thế nhưng điều này không ngăn cản cậu ấy xé Đàm Thiếu Hằng nhanh chóng và dứt khoát.
Tôi thở dài một hơi, càng cố gắng đi tìm trái tim hơn.
Nhưng tôi tìm được một cái, Chung Thời Việt lại cướp một cái.
Hoàn toàn không cho tôi cơ hội hồi sinh đồng đội.
Mỗi khi tôi trừng mắt nhìn cậu ấy muốn nói điều gì đó.
Cậu ấy lại bày ra dáng vẻ đáng thương, nhìn thấy khiến người ta đau lòng.
Suốt cả ván.
Suốt cả ván, Chung Thời Việt đều đi theo tôi.
Cho đến giây cuối cùng trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, cậu ấy đột nhiên nhét tất cả đạo cụ trái tim trong tay vào tay tôi.
