Làm gì cơ...
Tôi có thể làm gì chứ...
Phó Hằng bị bệnh à?
Tôi thực sự không hiểu ý câu nói của Phó Hằng, trong lòng vẫn còn lo lắng cho Yến Lâm.
"Không phải chuyện đó, cần phải nói với cậu sao?"
Phó Hằng dường như càng tức giận hơn:
"Lâm Dụ, tôi tưởng cậu không thích Alpha, nên đêm đó mới không muốn tôi chạm vào."
"Hóa ra là hắn thì được, tôi thì không?"
Hắn áp sát tôi, hơi thở phả vào mặt tôi.
Vừa như đang tức giận, nhưng lại có một nỗi buồn bã sâu đậm, khiến người khác cũng cảm thấy khó chịu theo.
"Hay là, chỉ có kiểu như bọn họ, náo loạn đến mức m.á.u thịt be bét thì cậu mới thích?"
"Lâm Dụ, nếu tôi bị thương, cậu sẽ nhìn tôi một lần không?"
Hắn dường như thực sự tức giận rồi.
Một cú đ.ấ.m giáng xuống, nhưng lại trúng vào bức tường ngay cạnh mặt tôi.
Da thịt rách toạc, m.á.u chảy ra.
"Phó Hằng!"
Tim tôi như bị thắt lại, hai tay cố gắng bẻ tay hắn ra để xem vết thương.
Nhưng hắn dùng bàn tay bị thương nâng cằm tôi lên, tay kia kìm chặt hai tay tôi.
Đôi môi lạnh lẽo mạnh mẽ áp xuống.
Máu chảy dọc cổ tôi, thấm vào ngực, nóng hổi và dính nhớp.
Tôi gần như không thở nổi.
Bị bóp nghẹt khó chịu, bị hôn khó chịu, trong lòng càng khó chịu hơn.
Hắn không phải đã có Omega rồi sao?
Cái này là cái gì chứ?
Tôi là công cụ để hai người Công và Thụ ghen tuông sao?
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng đẩy hắn ra, trong lúc hỗn loạn tát hắn một cái.
Một tiếng "chát" giòn tan.
Má hắn sưng đỏ thấy rõ bằng mắt thường.
Tôi ngay lập tức sợ hãi ôm đầu.
Nhưng trên đầu không có bất kỳ động tĩnh nào.
Một lúc sau.
Cửa mở.
Phó Hằng bỏ đi.
