Xấu hổ thì xấu hổ.
Nhưng không cần phải thông báo cho ba Alpha kia từng người một, cũng đỡ việc hơn nhiều.
Chỉ là trong buổi tụ họp, mấy Alpha kia vẫn không nhịn được hỏi về tình hình của tôi và Phó Hằng.
Và đều là hỏi lén lút sau lưng Phó Hằng.
"Cậu và Phó Hằng..."
"Ở bên nhau rồi."
"Hai người đã có tình ý với nhau từ lâu rồi đúng không?"
"Không, vừa mới bên nhau thôi."
"Phó Hằng từ chối biết bao nhiêu Omega, hóa ra là vì cậu à."
"..."
Chỉ có Yến Lâm lén lút xích lại gần:
"Cậu với Phó Hằng ai trên ai dưới?"
Tôi cạn lời nhìn cậu ta.
Chỉ có đấu sĩ không tin vào số phận như cậu ta mới hỏi một câu hỏi mà nhìn là biết ngay đáp án.
Tôi mặt không cảm xúc vỗ vào eo Yến Lâm.
Cậu ta "xì" một tiếng.
Nhìn thấy bóng dáng anh trai, lập tức chạy biến.
Phó Hằng bưng đồ ăn nhẹ đi tới, mấy Alpha kia lập tức tản ra.
Xung quanh dường như lại trở thành một khoảng chân không không ai chen vào được.
"Họ không hỏi cậu gì chứ?"
"...Không."
"Thế thì tốt. Tôi đã nói với họ rồi, cậu da mặt mỏng, có chuyện gì cứ hỏi tôi."
Thảo nào mấy Alpha kia tìm tôi nói chuyện đều lén lút như vậy.
Đang nghĩ, m.ô.n.g tôi được lót thêm một cái đệm mềm.
"Sáng nay cậu khó chịu, lót cái này ngồi cho thoải mái."
Tôi nhích nhích trên cái đệm mềm.
Cơ thể Beta không mềm mại.
Không phù hợp với các tư thế khó, tôi khó chịu là chuyện thường tình.
Nhưng sự chu đáo của Phó Hằng, lại khiến lòng tôi có chút chua xót.
"Phó Hằng."
Tôi đột nhiên hỏi hắn:
"Nếu tìm một Omega, sẽ không gặp phải vấn đề này nữa đúng không?"
Giọng tôi hơi khô khan:
"Cậu tìm một Beta như tôi, sẽ rất vất vả."
Dù là sự hỗ trợ từ gia tộc, sự bầu bạn dịu dàng, hay sự an ủi trong kỳ mẫn cảm, đều là những thứ tôi không thể cho hắn.
Những vấn đề thực tế này, tôi không thể không nghĩ đến.
Phó Hằng khẽ cười.
Ôm tôi vào lòng.
"Tôi không phải tìm một Beta, Lâm Dụ, tôi là tìm cậu."
"Cậu là Omega, tôi sẽ thích Omega, cậu là Beta, tôi sẽ thích Beta. Điều này không thể thay đổi được."
"Cậu hiểu không?"
"Hơn nữa, bây giờ tôi thấy Beta cũng rất tốt."
Tôi có chút buồn bã:
"Tốt chỗ nào?"
"Sướng, không mè nheo, đủ 'lực', tôi có cần phải nói thêm không?"
Phó Hằng ghé sát tai tôi thì thầm hai chữ.
Tai tôi lập tức đỏ bừng.
"Dừng, dừng, dừng, đừng nói nữa."
Ghét thật.
Sau khi ở bên nhau.
Dù là chuyện đen hay trắng, Phó Hằng cũng có thể nói thành chuyện "vàng".
Nhưng phải thừa nhận, nghe hắn nói vậy, lòng tôi không còn vướng mắc nhiều nữa.
