Đương nhiên là cứu!
Bố của Cố Tinh Dục chính là một tên khốn nạn!
Cuộc đời tươi sáng cậu ta xứng đáng có được, không thể bị hủy hoại vì ông bố ấy!
Tôi nhanh chóng bắt taxi đến nhà Cố Tinh Dục.
Cậu ta sống trong khu nhà cấp bốn.
Cổng cũ nát, tôi đẩy một cái là mở ra.
Cố Tinh Dục đã cầm d.a.o định lao vào người bố đang nằm dưới đất.
Tôi ôm chặt cậu ta từ phía sau.
“Cố Tinh Dục, cậu bình tĩnh! Nghĩ đến tương lai của cậu đi!”
“Cậu vất vả lắm mới chịu đựng được đến hôm nay, sắp thi Đại học mở ra cuộc đời mới rồi, cậu muốn vì bố cậu mà phải đeo còng bạc sao!”
Trong tiếng kêu gọi của tôi, Cố Tinh Dục dần dần bình tĩnh lại, ném con d.a.o đi.
Bố Cố loạng choạng bò dậy, ánh mắt độc ác.
“Thằng ranh con, mày còn dám động d.a.o với bố...”
Tôi xoẹt một tiếng lấy ra một cọc tiền mặt trong túi.
Ít nhất cũng phải bốn ngàn tệ.
“Cầm tiền rồi cút.”
Nhìn thấy tiền, bố Cố lập tức quên mất chuyện tính sổ với Cố Tinh Dục, kích động cầm lấy rồi đi đánh bạc.
Tôi lấy điện thoại ra báo cảnh sát, cố làm giọng nghẹn ngào.
“Chú cảnh sát ơi, có người cướp giật cháu.”
Ngay sau đó, tôi liên hệ luật sư của nhà họ Hứa, chuẩn bị khởi kiện bố Cố, khiến ông ta cả đời không thể ra ngoài.
Cố Tinh Dục nhìn tôi ngây người.
“Cậu... tại sao lại giúp tôi...”
Tôi không thể nói ra sự tồn tại của bình luận, nên nói bừa một lý do.
“Vì cậu là người chạy việc của tôi mà.”
Đôi mắt u ám của Cố Tinh Dục dần dần sáng lên.
