Cố Tinh Dục trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt đẹp đẽ, mái tóc mềm mại rối tung, khiến cậu ta trông như một con mèo xù lông.
“Hộp sữa mà cậu bảo tôi mua đã bị cậu làm rơi rồi, không liên quan gì đến tôi cả.”
“Tôi sẽ không mua lại cho cậu đâu, trả tiền đi!”
Bình luận điên cuồng nhấp nháy.
【Nam Chính Công thời niên thiếu dễ thương quá!】
【Đừng nhìn pháo hôi bây giờ có thể bóc lột Nam Chính Công, ngày cậu ta trở thành tỷ phú, chính là ngày pháo hôi chết】
【Ai bảo pháo hôi nhục mạ Nam Chính Công, ép cậu ta làm người hầu, tất cả đều là tự chuốc lấy】
【Hay là ngủ với cậu ta đi, Nam Chính Công mà yêu đương vào là dễ khống chế hơn】
Tôi choáng váng.
Cố Tinh Dục là học sinh nghèo trong lớp tôi, gia đình đơn thân, chỉ có một ông bố nghiện cờ bạc, suốt ngày đánh đập mắng chửi cậu ta.
Cậu ta nghèo đến mức không đủ tiền đóng học phí.
Tôi thấy cậu ta là người đẹp trai nhất trường, cũng khá đáng thương, nên dùng tiền để cậu ta làm người chạy việc cho tôi.
Mỗi lần mang đồ hộ có thể kiếm được một ngàn tệ.
Mấy người có phải hiểu lầm ý nghĩa của từ "nhục mạ" không thế.
Nhưng mạng nhỏ quan trọng.
Tôi chuyển khoản cho Cố Tinh Dục hai ngàn.
“Sau này cậu không cần làm người chạy việc cho tôi nữa.”
“Chúng ta huề nhau.”
Cố Tinh Dục ngây người nhìn tôi.
Giây tiếp theo, cậu ta khó chịu lên tiếng.
“Không được, giao dịch giữa cậu và tôi không thể kết thúc.”
“Tôi cần tiền để sống...”
Nói đến cuối, giọng cậu ta nhỏ đi rất nhiều, lúng túng siết chặt vạt áo.
Làm người chạy việc không được, không làm cũng không xong.
Tôi nghiến răng ken két.
Mẹ kiếp cái cốt truyện! Tôi không tin người không thể thắng trời!
Tôi lấy lại khí chất đại thiếu gia ngày xưa.
“Trong vòng năm phút mua một hộp sữa về đây, tôi có thể cân nhắc lại chuyện giao dịch.”
“Và nữa.”
Tôi giữ lấy cằm Cố Tinh Dục, buộc cậu ta nhìn thẳng vào tôi.
“Muốn kiếm tiền thì phải có thái độ tốt hơn.”
“Tôi bỏ tiền ra mua dịch vụ, không phải mua tổ tông.”
Nhìn cho rõ đây.
Đây mới gọi là nhục mạ!
