Giây tiếp theo, Tống Phúc đã rời khỏi người tôi.
"Anh! Anh đến rồi."
Lờ đi sự hụt hẫng thoáng qua trong lòng, tôi quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang bước về phía chúng tôi.
Anh ta mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo, gương mặt tuấn tú.
Ánh mắt và lông mày có vài phần giống Tống Phúc, nhưng khí chất lại lạnh lùng và trưởng thành hơn nhiều.
Ánh mắt anh ta lướt qua tôi một cách hờ hững, cuối cùng dừng lại trên người Tống Phúc.
"Anh, đây là Diệp Tầm mà em đã kể với anh, bạn thân của em!"
Tống Phúc cười giới thiệu, rồi quay sang tôi: "Diệp Tầm, đây là anh trai tôi, Tống..."
Nhưng chưa nói xong, đã bị giọng nói của anh trai cậu ấy cắt ngang.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên hộp quà chưa đóng kín trong tay Tống Phúc, ánh mắt thâm sâu.
"Sợi dây chuyền này..."
Anh ta dừng lại, giọng nói không thể nghe ra cảm xúc: "Nước Mắt Sao Đêm?"
"Đúng vậy!" Tống Phúc như khoe bảo vật lấy sợi dây chuyền ra, "Là quà sinh nhật Diệp Tầm tặng em đó! Anh thấy có đẹp không? Em siêu thích luôn!"
Ánh mắt anh ta dừng lại trên sợi dây chuyền một lát, rồi từ từ chuyển sang mặt tôi, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không: "Đẹp, Diệp tiên sinh thật là rộng rãi."
Bị anh ta nhìn, trong lòng tôi hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ nụ cười: "Tiểu Phúc thích là được, bao nhiêu tiền cũng xứng đáng."
Vừa lúc có người ở đằng xa gọi Tống Phúc.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, định đi theo rời đi, không ngờ một bàn tay đã đặt lên vai tôi trước.
Anh trai Tống Phúc khoác vai tôi, thân mật không giống như lần đầu gặp mặt.
Lời lại nói với Tống Phúc: "Em đi đi, đây là cuộc trò chuyện của nhóm bạn thân các em, Diệp tiên sinh ở đây cũng không tiện xen vào, cứ để anh ở lại tiếp đãi cậu ấy."
Tống Phúc không hề nghi ngờ gì, gật đầu: "Anh nói cũng có lý, vậy anh với Diệp Tầm cứ trò chuyện vui vẻ nhé, lát nữa em gọi hai người!"
Nói xong, cậu ấy quay người đi với vẻ hưng phấn.
Tại chỗ chỉ còn lại tôi và anh trai cậu ấy, bầu không khí có chút im lặng khó tả.
Tôi nhẹ ho một tiếng, cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng.
Dù sao đã đến rồi thì cứ ở lại thôi.
Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ.
Anh rể tương lai đấy chứ.
Tôi phải thể hiện thật tốt.
Tôi cố gắng nén sự căng thẳng trong lòng xuống, nở một nụ cười tự cho là đoan trang nhất, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
"Anh..."
Xưng hô này vừa thốt ra đã thấy không đúng, vội vàng sửa lại: "Tống tiên sinh, trước đây tôi hay nghe Tiểu Phúc nhắc đến anh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp."
Bàn tay đặt trên vai tôi không buông ra, đầu ngón tay thậm chí còn vô thức gõ nhẹ hai cái trên vai tôi.
Nhiệt độ xuyên qua lớp vải sơ mi mỏng, mang đến một cảm giác áp bách khó lòng bỏ qua.
"Ồ?" Anh ta rủ mắt nhìn tôi, đáy mắt không có chút hơi ấm nào: "Em ấy đã nhắc gì về tôi?"
"Nói anh... trẻ tuổi tài cao, đối xử với em ấy đặc biệt tốt."
Anh ta cười khẽ một tiếng, không khẳng định cũng không phủ nhận, ôm vai tôi dẫn tôi đi về phía góc yên tĩnh hơn của phòng tiệc.
Anh ta dẫn tôi ngồi xuống chiếc sofa ở góc, dáng vẻ thư thái dựa vào đệm mềm, nhưng cánh tay vẫn vắt ngang sau lưng tôi.
Vòng tay tạo thành một vòng vây cố định tôi c.h.ế.t dí ở một góc nhỏ, chỉ cần nhúc nhích một chút, là có thể chạm vào cánh tay anh ta.
Tôi nhíu mày, theo bản năng muốn đổi chỗ.
Nhưng chưa kịp hành động, anh ta đã mở lời trước.
"Diệp tiên sinh bỏ tâm sức như vậy để dỗ Tiểu Phúc vui, là vì thích em ấy sao?"
Không ngờ tâm tư lại bị bất ngờ vạch trần, tim tôi thắt lại.
Cũng chẳng còn bận tâm đến việc đổi chỗ nữa, chỉ là đột nhiên thẳng lưng lên.
"...Đúng vậy."
Tôi gật đầu, trong giọng nói còn mang theo chút ngượng ngùng khi bị nói trúng tim đen.
"Tiểu Phúc... em ấy rất tốt, tôi rất thích, à không đúng, tôi chỉ thích em ấy."
"Chỉ thích?"
Anh ta lặp lại khe khẽ, giọng điệu mang theo vẻ đùa cợt.
Tôi cảm thấy không thoải mái trong chốc lát, nhưng giây tiếp theo anh ta lại lên tiếng.
"Vậy tôi muốn hỏi xem, hai người quen nhau như thế nào, mà có thể khiến cậu si tâm bất đổi như vậy."
Nhắc đến chuyện quen biết, tôi có chút ngại ngùng.
"Nói ra cũng không sợ anh chê cười, tôi đối với Tiểu Phúc năm đó... là nhất kiến chung tình."
