Tôi lái xe thẳng về biệt thự vừa rời đi vào buổi sáng.
Đẩy cửa vào, Trần Tối đang ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ướt. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, phủ lên toàn thân cậu ta một lớp vầng sáng dịu nhẹ.
Trần Tối nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy là tôi, trên mặt không hề có chút bất ngờ nào, ngược lại còn nhếch môi.
“Không phải đã chạy trốn rồi sao?” Cậu ta đặt tách trà xuống, “Sao lại quay về nữa?”
Tôi bước nhanh tới, trực tiếp quăng cuốn danh bạ nặng trịch xuống bàn trước mặt cậu ta.
Trần Tối cụp mắt, nhìn bìa, “Đây là gì?”
“Đối tượng kết hôn chính trị của cậu, chọn một người đi.”
Cậu ta như nghe thấy một chuyện cười thú vị nào đó, bật ra một tiếng cười nhẹ từ cổ họng.
Chậm rãi lật danh bạ, ánh mắt lướt qua những bức ảnh kia.
Vài giây sau, cậu ta ngẩng đầu lên.
“Anh, những người này đều là Omega.”
“Anh hẳn đã biết rồi chứ? Nếu là tôi...” Cậu ta dừng lại, ánh mắt lướt qua cổ tôi, cuối cùng lại quay về đôi mắt tôi, “Không cần Omega, cũng có thể được.”
Ánh mắt của Trần Tối khiến tôi khó chịu, đánh thức những ký ức đang ngủ yên trong cơ thể.
Tôi đè nén sự khô khốc trong cổ họng, lảng tránh ánh mắt, “Enigma quá hiếm, để che mắt thiên hạ, mới chọn bạn đời Omega cho cậu.”
Trần Tối cười khẽ một tiếng, đứng dậy, thong thả bước về phía tôi.
Khi dừng lại, cậu ta cao hơn tôi nửa cái đầu.
“Ồ? Anh lo lắng cho tôi từ khi nào vậy?”
Mùi hương của sữa tắm trộn lẫn với Pheromone, len lỏi vào từng lỗ chân lông của tôi, khiến sống lưng tôi tê dại, cơ thể nóng lên không kiểm soát.
“Cậu không cần quan tâm nhiều như vậy!” Tôi đưa tay đẩy lồng n.g.ự.c cậu ta, “Chỉ cần cậu để lại một đứa trẻ, cậu sẽ được tự do, đây là điều cậu nợ nhà họ Trần.”
“Tôi không nhớ là mình nợ nhà họ Trần cái gì.” Trần Tối dễ dàng hóa giải lực đẩy của tôi, một vòng tay ôm chặt eo tôi, khiến cơ thể chúng tôi dán sát vào nhau không một kẽ hở.
“Ngược lại là anh, trước đây thường xuyên bắt nạt tôi vô cớ...”
Môi cậu ta áp lên dái tai tôi, hơi thở nóng rực.
“Anh có phải, cũng nên bồi thường cho tôi một chút không?”
Tôi mím chặt môi, điều này đúng là không thể chối cãi, nhưng tại sao tôi phải thừa nhận? Rõ ràng là cậu ta mặt dày vào nhà tôi!
Thấy tôi không trả lời, cậu ta lại cười khẽ, bàn tay kia lại nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của tôi, lòng bàn tay nóng bỏng.
“Nếu anh thật sự muốn một đứa trẻ như vậy... Anh sinh cho tôi một đứa đi.”
“Tôi đây rất... thích trẻ con.”
“Cậu điên rồi!” Toàn thân tôi run lên, dùng hết sức lực đẩy mạnh cậu ta ra.
Những hình ảnh tôi muốn quên đi, tất cả đều hiện rõ mồn một trước mắt.
Chắc chắn là như vậy.
Cậu ta muốn trả thù tôi!
Trần Tối tuyệt đối không phải đang đùa, cậu ta thật sự có khả năng làm được, cậu ta thật sự có thể khiến tôi...
Tôi tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, tôi phải tống cậu ta đi khỏi tôi, càng xa càng tốt.
Tôi đè nén sự run rẩy ở cổ họng, sau lưng thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Cậu chuẩn bị đi, thứ Hai tuần sau ra nước ngoài. Chuyện trường học, tôi sẽ đi sắp xếp.”
Vẻ mặt thong dong tự tại của Trần Tối lập tức đông cứng, thay thế bằng sự không thể tin được hoàn toàn, “Cái gì?”
Tôi không còn tâm trạng lặp lại, xoay người muốn đi.
Đáng lẽ không nên đến tìm cậu ta.
“Anh!” Trần Tối lại đuổi theo, từ phía sau ôm chặt lấy tôi, trong giọng nói mang theo một tia hoảng loạn hiếm thấy.
“Tôi đã làm sai chuyện gì sao? Tôi có thể sửa...”
Luồng khí tức quen thuộc lập tức bao vây tôi, nơi da thịt tiếp xúc như bị lửa thiêu.
Không kịp suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng trước cả ý thức.
Tôi đột ngột đánh cùi chỏ ra sau, cậu ta rên lên một tiếng trầm đục.
“Cậu buông tôi ra!”
Nhưng cánh tay kia không những không buông lỏng, mà còn siết chặt hơn, như muốn bẻ gãy xương của tôi.
“... Không buông.”
“Tôi bảo cậu thả ra!”
Tôi dùng hai tay giữ chặt cánh tay cậu ta, dùng hết sức lực bẻ ra ngoài.
Chỉ là tôi càng phản kháng, lực đạo càng hung hãn, siết chặt làm xương sườn tôi đau nhói, không thở nổi.
“Anh...” Hơi thở của Trần Tối mang theo sự uất ức kỳ lạ, đôi môi nóng bỏng áp lên sau gáy tôi, kích thích một trận run rẩy, “Đừng đi...”
Lực tay cậu ta ngày càng lớn, tầm nhìn của tôi bắt đầu xoay tròn, tối đen, bên tai là tiếng thở dốc như cái ống bể của chính mình...
đờ mờ, sắp không thở nổi rồi.
Ngay khi tôi tưởng mình sẽ ngất đi, sức mạnh giam cầm tôi biến mất.
Tôi cũng mất đi điểm tựa, trực tiếp ngã ngồi xuống sàn, ôm n.g.ự.c ho sặc sụa.
“Anh,” Trần Tối lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức có thể coi là dịu dàng, nhưng lại khiến tôi rùng mình, “Anh thật sự muốn tôi đi sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay lau mạnh những giọt nước mắt vì ho mà chảy ra, “Cút!”
Trần Tối chậm rãi ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với tôi.
Cậu ta đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt đi hơi ẩm nơi khóe mắt tôi, tôi vô thức run lên, rụt người về sau.
Trần Tối nhận ra sự lùi bước của tôi, nhưng đầu ngón tay lại theo sát.
“Anh, chỗ này của anh,” Đầu ngón tay Trần Tối lơ lửng trên tuyến thể, “và cả chỗ này,” Lòng bàn tay hơi ấn lên yết hầu, “đều đang đập rất nhanh.”
Hơi thở tôi nghẹn lại, mạch đập dưới da không thể che giấu dưới đầu ngón tay cậu ta, đập càng lúc càng nhanh.
“... Ăn nói hồ đồ.”
Trần Tối cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay đang lơ lửng nhấn mạnh lên tuyến thể, lực đạo của cả lòng bàn tay đồng thời siết chặt lại.
“Ư!” Cảm giác tê dại do nghẹt thở và run rẩy đột ngột ập đến, cổ họng tôi bật ra một tiếng nức nở ngắn ngủi, cơ thể run rẩy dữ dội, mềm nhũn ra.
Trần Tối nghiêng đầu, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Anh,” Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, đầu ngón tay vẫn đang tạo áp lực, “Anh sẽ cần tôi.”
“Đợi đến khi anh cần tôi... tôi sẽ chờ anh đến cầu xin tôi...”
Bóng tối ở rìa tầm nhìn nhanh chóng lan rộng, thu hẹp lại, âm thanh bên tai cũng trở nên lúc xa lúc gần.
Ký ức cuối cùng của tôi là rơi vào bóng tối vô tận, rồi kết thúc.
