Tôi không quan tâm Chiêu Ngọc, tự lái xe về nhà.
Buổi tối, tin tức tố của Chiêu Ngọc bay vào từ ngoài cửa sổ.
Quay đầu lại, tôi thấy Chiêu Ngọc lén lút trèo vào từ cửa sổ.
Nhà tôi là một căn nhà ba tầng có sân vườn riêng biệt.
Chiêu Ngọc nói sợ làm phiền cha mẹ tôi nghỉ ngơi, vì vậy mỗi lần nửa đêm đến tìm tôi đều như ăn vụng mà trèo qua cửa sổ.
Tôi vừa tắm xong, vẫn chưa mặc áo trên.
Tôi vội vàng kéo áo lại, che đi cái bụng.
Tin tức tố trong phòng nồng đậm, Chiêu Ngọc ngửi thấy, sắc mặt lại trở nên mê ly.
“Đào Tấn, tin tức tố của cậu dạo này cảm thấy thật...” Hắn cân nhắc từ ngữ, “Thật dễ chịu khi ngửi.”
Chiêu Ngọc ngửi liền ba bốn phút mới hoàn hồn.
“Sao cậu lại lừa tôi?”
Chiêu Ngọc sờ sờ tuyến thể của mình, nghi hoặc nhìn tôi.
“Chú Đào nói không sắp xếp xem mắt cho cậu.”
“Ừm, tôi đùa cậu thôi.”
Sắc mặt Chiêu Ngọc vẫn không tốt: “Cậu... lẽ nào cậu thật sự muốn tìm người à?”
“Cậu...” Hắn ấp úng một lúc, ôm ngực, “Nếu cậu muốn tìm, cũng phải tìm một Omega ưu tú.”
“Ngũ quan phải sắc sảo, sâu sắc, chiều cao tốt nhất là khoảng 1m88, dáng người cũng phải đẹp, cường tráng khỏe mạnh.” Chiêu Ngọc vô thức gồng cơ bắp của mình.
Tôi: “......”
“Phải có khả năng xử lý công việc tốt, còn phải chăm sóc cậu chu đáo, biết cách làm cậu vui!”
Tôi: “......”
“Tôi cảm thấy tốt nhất là tìm người họ Chiêu, không phải tôi có ám ảnh bộ lọc đâu, Alpha nhà họ Chiêu rất đáng tin cậy, Omega chắc cũng sẽ rất đáng tin cậy.”
Tôi ngửi thấy tin tức tố Alpha đáng tin cậy.
“Đó không phải là cậu sao?”
Chiêu Ngọc rõ ràng rất vui.
Nhưng niềm vui đó nhanh chóng bị sự xung đột mã che lấp.
Chiêu Ngọc đứng đơ ra như một tên ngốc.
“Tôi...” Hắn gãi đầu, “Chúng ta đều là Alpha.”
“Alpha thì sao?” Tôi khựng lại, rồi nói tiếp, “Yên tâm, tôi không tìm ai, tôi đã có người mình thích rồi.”
“Ai!” Chiêu Ngọc như một con ch.ó cảnh giác, cơ bắp căng lên, tai dựng đứng.
“Cậu không biết tôi thích ai à?” Tôi nhìn thẳng vào Chiêu Ngọc, “Hả?”
Lần này, Chiêu Ngọc nhìn tôi ngây người, rất hiếm khi không xuất hiện vẻ đần độn do xung đột mã.
Nhìn một lúc, Chiêu Ngọc cúi đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tôi không thúc giục Chiêu Ngọc, cho hắn đủ thời gian suy nghĩ, còn mình thì nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Trời cũng đã khuya, bên ngoài cửa sổ ngày càng tối. Chiêu Ngọc nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy ngày mai chúng ta còn đi sở thú không?”
“Được thôi, cậu đến đón tôi.”
Sau khi hẹn giờ, tâm trạng Chiêu Ngọc cũng tốt hơn rất nhiều, đi đến cửa sổ chuẩn bị trèo xuống.
“Cậu đi cửa chính đi, trời tối dễ bị ngã.”
“Không sao, tôi trèo nhiều năm rồi.”
Chiêu Ngọc nói xong liền trèo xuống.
“Ầm” một tiếng vật nặng rơi xuống, bên ngoài cửa sổ lại yên tĩnh.
Tôi lắng nghe một lúc, không nghe thấy tiếng động gì, nghĩ Chiêu Ngọc đã đi xa nên cầm điện thoại nghịch.
Vài phút sau, một tin nhắn bật lên.
Chiêu Ngọc: “Hình như tôi bị trẹo chân rồi.”
Chiêu Ngọc: “Cứu tôi với.”
Tôi: “......”
