Sự kiên nhẫn của tôi đã tiêu hao hết.
Nhìn cái mặt Chiêu Ngọc vẫn chưa chịu rời đi, tôi trực tiếp ghé sát lại hôn một cái.
Chiêu Ngọc thay đổi sắc mặt, biểu cảm từ tức giận chuyển sang ngơ ngác, sững sờ, còn pha chút ngượng ngùng của thiếu nữ.
Hắn ôm mặt, giọng điệu cũng mềm mỏng đi.
“Cậu... cậu làm gì vậy?”
Hắn dường như muốn tránh ra, nhưng cơ thể lại không nỡ rời xa tôi quá nhiều, cả người nghiêng sang một bên, đứng cứng đờ bên cạnh tôi.
Tôi thừa thắng xông lên, hôn thêm một cái nữa.
Tôi thường dùng chiêu này để đối phó với Chiêu Ngọc, hôn đến khi hắn không thể suy nghĩ được nữa, Chiêu Ngọc sẽ ngoan ngoãn, mặc cho tôi sai bảo.
Chiêu Ngọc không còn ồn ào nữa, ôm mặt trợn tròn mắt.
Dưới cái nhìn của tôi, Chiêu Ngọc từ từ đỏ mặt.
“Cậu... sao cậu lại như thế?”
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt chuyển sang nơi khác.
“Alpha và Alpha sao có thể...”
“Chúng ta là...”
Tôi đột ngột hôn thêm mấy cái nữa.
Chiêu Ngọc hoàn toàn đờ đẫn, ánh mắt không ngừng run rẩy.
Sự xung đột của đoạn mã khiến hắn không biết phải phản ứng thế nào, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật mà nghiêng về phía tôi.
Hôn không biết bao nhiêu lần, Chiêu Ngọc mơ màng bị tôi đẩy ra khỏi văn phòng.
“Tự về văn phòng của cậu mà ở đi.”
Chiêu Ngọc chậm chạp gật đầu, ngoan ngoãn quay người đi về phía văn phòng của mình.
Đi được hai bước, nửa thân trên của hắn lại thò lại.
Tôi lại tiến lên hôn một lần nữa.
Lần này Chiêu Ngọc cứ như xương cốt đã mềm nhũn, lảo đảo bước đi.
Quay lại, tôi thấy trợ lý đang ôm tài liệu đứng ở cửa.
Cô ấy không chút biểu cảm, có vẻ như đã quen với cảnh tượng này.
Trợ lý đẩy gọng kính, “Thật ra Tổng giám đốc Chiêu rất ổn định về mặt cảm xúc.”
Tôi: “Cô nghiêm túc đấy à?”
“Vâng, ổn định cáu kỉnh suốt 24 giờ.”
