ALPHA KHÔNG MÙI VỪA LÀ TRỢ LÝ VỪA LÀ VỢ CỦA THƯỢNG TƯỚNG ĐẾ QUỐC

Chương 4

Về nhà, tôi tự tiêm cho mình thêm một liều thuốc ức chế nữa.

Trước đây tôi thấy kỳ mẫn cảm khá dễ vượt qua, sao từ khi ở cùng Kỷ Hành lại cảm thấy khó khăn như vậy.

Nhưng mà cũng được, xem biểu hiện gần đây của anh ta, tôi cố gắng hơn nữa, chăm chỉ thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt anh ta, anh ta chắc chắn sẽ sớm yêu tôi thôi.

Sau đó, tôi làm bốn món mặn và một món canh.

Kỷ Hành ăn khá hài lòng.

Anh ta hài lòng, tôi liền hài lòng.

Đợi dọn dẹp xong bếp, tôi thấy Kỷ Hành đang ngồi trên sofa xem báo cáo khám sức khỏe của tôi.

Dù ở khá xa, nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của anh ta.

Không biết có phải vì chứng rối loạn kỳ mẫn cảm hay không, tin tức tố của anh ta rất dễ bị rò rỉ ra ngoài.

Ngọt ngào... Tôi hít sâu một hơi, muốn hít trọn cái mùi xoài đó vào phổi.

Kết quả, vừa hít sâu hai lần, tôi đột nhiên cảm thấy bị tin tức tố của anh ta câu dẫn đến mức m.á.u dồn lên não.

Rõ ràng tin tức tố của hai Alpha phải bài xích nhau mới đúng.

Tôi nhìn đôi tay trắng trẻo đang lật báo cáo của anh ta, nuốt nước bọt.

Về phòng, tôi lại tiêm thêm một liều thuốc ức chế nữa.

Nằm ngửa trên giường, tôi nhớ lại dáng vẻ anh ta ghé sát vào người tôi để ngửi tin tức tố vào buổi chiều.

Cuối cùng tôi không kìm được, kéo chăn lên đắp kín người.

Nửa tiếng sau, tôi xông vào phòng tắm.

Toàn thân đẫm mồ hôi, dính nháp khó chịu.

Tối hôm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ được.

Thế là, hai giờ sáng, tôi đi lang thang vào bếp tìm nước uống.

Kết quả, vừa bước ra khỏi phòng đã bị mùi xoài thơm ngào ngạt nhấn chìm.

Tôi chạy vào bếp, thấy Kỷ Hành đang ôm cốc nước uống ừng ực.

Anh ta quay đầu lại, tôi thấy đôi mắt có chút mơ màng của anh ta, nhận ra tiêu rồi, Kỷ Hành cũng đã bước vào kỳ mẫn cảm.

Tôi nhanh chóng mở quang não, gửi tin nhắn cho cấp trên, báo cáo Kỷ Hành đã vào kỳ mẫn cảm.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, tôi bị ném xuống ghế sofa.

Chưa kịp đứng dậy, tôi đã bị Kỷ Hành đè xuống.

Sao thế? Muốn tấn công tôi à?

Không phải nói ba ngày đầu còn tỉnh táo sao?

Anh ta ghé vào tuyến thể của tôi ngửi ngửi, sau đó há miệng, kéo một góc miếng dán ức chế, trực tiếp dùng miệng xé toạc ra.

Đồng tử tôi rung động.

Anh ta định làm gì?

Muốn đánh dấu tôi?

Có hơi nhanh quá không?

Hơn nữa, tôi cũng không thể bị đánh dấu.

“Nóng quá, cậu mau giải phóng tin tức tố đi, nhiệt độ tin tức tố của cậu vừa vặn.”

Khuôn mặt anh ta quả thật hơi đỏ, nhiệt độ cơ thể cũng cao đến đáng sợ.

Cái cảm giác cào cấu ruột gan của kỳ mẫn cảm, quả thật rất khó chống lại.

Tôi vừa giải phóng tin tức tố, vừa nói: “Để tôi tiêm cho ngài một liều thuốc ức chế nhé?”

Anh ta úp mặt vào tuyến thể tôi, dùng sức ngửi, “Tôi đã miễn dịch rồi.”

“Miễn dịch rồi? Vậy kỳ mẫn cảm của ngài đều là tự mình chịu đựng sao?” Tôi kinh ngạc.

Anh ta gật đầu.

“Không tìm Omega nào sao?” Tim tôi đập thình thịch, muốn biết câu trả lời của anh ta.

“Kỳ mẫn cảm của tôi thường kéo dài mười mấy ngày, Omega nào chịu nổi? Không thể hại người ta.”

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

“Cậu giải phóng thêm một chút tin tức tố đi, tôi cảm thấy phổi mình mát mẻ hơn rồi.”

Tôi dốc hết sức mình giải phóng tin tức tố.

Cả người anh ta dán chặt vào tôi.

Tôi ôm eo anh ta, kéo anh ta dán chặt hơn nữa vào người tôi.

Vẻ mặt anh ta hiện lên sự thỏa mãn.

Tôi, tôi cũng…

Thỏa mãn.

Năm phút sau, khi tôi nhận thấy anh ta bắt đầu cắn nhẹ tuyến thể của mình, tôi kinh hãi.

Anh ta hình như bắt đầu mất ý thức rồi, coi tôi là Omega sao?

Mới là ngày đầu tiên thôi mà, chuyện này không đúng lắm nhỉ?

Tôi ấn vào cằm anh ta, nâng đầu anh ta lên. Anh ta dường như bị sốt, cả người mơ màng.

“Những năm qua, ngài đã vượt qua kỳ mẫn cảm bằng cách nào?”

“Tự nhốt lại là được, cậu đừng lên tiếng.”

Tôi chợt nhớ đến căn phòng anh ta nói dùng để khóa mình lại.

Tôi muốn đi xem thử, nhưng anh ta ôm tôi không buông tay.

Tôi đành phải bế bổng cả người anh ta lên, để anh ta tự vòng tay ôm cổ tôi.

Khi mở cửa căn phòng đó ra, tôi kinh ngạc.

Trên giường là một đống dây xích sắt.

Xung quanh giường là vài lớp hàng rào sắt.

Vậy là trước đây anh ta tự xích mình trong căn phòng này sao?

Cái này chẳng khác gì phạm nhân trọng tội ngồi tù cả?

Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy những thứ này, trực tiếp nhảy xuống khỏi người tôi, đi đến bên giường, cầm dây xích lên định khóa vào cổ tay mình.

Tôi kịp thời ngăn lại.

“Ngày đầu tiên đã phải khóa rồi sao?”

Anh ta gạt tay tôi ra.

Cạch, khóa lại rồi.

“Nếu tôi không nhân lúc còn chút ý thức tự khóa mình lại, sau này đợi tôi bạo động lên, e là sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cậu.”

Tôi cảm thấy anh ta hơi phóng đại rồi, không đến mức đó đâu nhỉ.

Anh ta tự mình nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên.

Trông có vẻ…

Hơi ngoan là sao nhỉ?

Tôi tiến lại ngồi bên mép giường, chậm rãi giải phóng tin tức tố cho anh ta.

Anh ta mở mắt nhìn tôi, “Cậu đang làm gì?”

“Ngài không thể dùng thuốc ức chế, vừa nãy ngài nói ngửi tin tức tố của tôi thấy thoải mái, nên tôi giải phóng một chút cho ngài dễ chịu hơn.”

Anh ta nhìn tôi, “Thôi đi, dù sao cậu cũng là Alpha, giữa hai Alpha vẫn sẽ có sự bài xích. Đừng để xảy ra chuyện gì không hay. Hơn nữa, lần này tôi đột ngột bước vào kỳ mẫn cảm, không chừng là do cậu đã câu lên.”

Đã bị từ chối, tôi đương nhiên sẽ không mặt dày ở lại.

“Vậy được, tôi sẽ gửi đồ ăn đúng giờ cho ngài, có chuyện gì nhất định phải gọi tôi.”

Anh ta làm ký hiệu OK với tôi.

Tôi quay người rời đi.

Tôi ra khỏi phòng, sợ anh ta gọi mà tôi không nghe thấy, nên tôi để lại một khe hở nhỏ, không đóng cửa hoàn toàn.

Thuốc ức chế cũng không có tác dụng với anh ta, thật không biết anh ta phải vượt qua khoảng thời gian này như thế nào.

Tôi xuống lầu rót một cốc nước, nghĩ bụng mang lên cho anh ta, nhỡ đêm anh ta khát thì có thể uống ngay.

Tôi vừa định đẩy cửa vào, thì nghe thấy giọng Kỷ Hành.

“Là giá trị có vấn đề sao?”

“Nồng độ tin tức tố của Lâm Lang tăng lên?”

“Vậy nghĩa là thực sự có ảnh hưởng đúng không?”

“Tôi biết rồi, kỳ mẫn cảm lần này của tôi là thời điểm tốt để kiểm tra. Đợi tôi kết thúc kỳ mẫn cảm, tôi sẽ đưa cậu ta đi kiểm tra kỹ lưỡng.”

“Bây giờ các vị xác nhận trước xem, cần đo lường những giá trị nào của cậu ta.”

Kiểm tra?

Ý là sao?

Tôi dựa vào tường, uống cạn nước trong cốc.

Hừ, nước này tôi sẽ không đưa cho anh ta uống nữa.

Mười phút sau, không đành lòng, tôi xuống lầu rót lại một cốc nước khác, mang đến phòng.

Kỷ Hành dường như đã ngủ rồi.

Lông mi anh ta thật dài, nằm bất động, ngủ rất sâu.

Tôi đặt nước lên tủ đầu giường, sau đó rời đi.

 

 

back top