Tỉnh lại lần nữa, tôi vẫn ở Viện nghiên cứu.
Kỷ Hành vẫn dựa vào cửa sổ nhìn tôi.
Phó Viện trưởng vẫn cười híp mắt nhìn chằm chằm vào thiết bị.
Tôi vừa định ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức.
“Đừng ngồi dậy, gãy hai xương sườn rồi.”
Tôi: ...
Kỷ Hành chột dạ quay đi chỗ khác.
“Thể chất thật mạnh mẽ, bị anh ta giày vò một trận như vậy mà chỉ gãy hai xương sườn.”
Tôi lại tiếp tục cạn lời, có phải tôi quá yếu không, lần nào cũng bị đánh vào bệnh viện.
Nói đi thì cũng phải nói lại, vẫn là do chênh lệch cấp độ quá lớn.
Ài, có chút cảm thấy mình là kẻ vô dụng rồi.
Phó Viện trưởng nhận thấy tôi có chút thất vọng.
Anh ta nói: “Lần này cậu truyền tin tức tố vào tuyến thể của Kỷ Hành, giúp anh ta nhanh chóng hồi phục lại bình thường. Vì vậy, tôi muốn chiết xuất tin tức tố của cậu, làm cho anh ta một loại thuốc ức chế chuyên dụng. Cậu đồng ý không?”
Tôi gật đầu.
Dù sao, có thể cứu anh ta là tốt rồi, đợi sau này không cần tôi nữa, tôi có thể gạt nước mắt, quay lưng rời đi, như vậy là được.
Có lẽ tôi quá bi thương, Kỷ Hành quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó mở lời: “Nếu cậu cứ mãi chịu đòn như thế này, muốn ở bên cạnh tôi mãi cũng không thành vấn đề, nhưng nếu cậu muốn đi, thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi.”
Tôi vội vàng phản bác: “Tôi không nói là tôi muốn đi.”
“Được, vậy cậu ở lại cả đời.”
Câu nói này, là anh ta đã hứa hẹn với tôi rồi đúng không!
Hai chúng tôi là cưới trước yêu sau rồi đúng không?
