Trong cốp xe đựng một thùng lớn quần áo của Lâm Sùng Chi. Cậu ngồi ở ghế lái, mắt nhìn thẳng phía trước, quai hàm bướng bỉnh đanh lại. Tóc mái bị gió lùa qua cửa xe thổi lên, để lộ vầng trán sạch sẽ. Xương lông mày đổ bóng xuống, khiến hốc mắt trông sâu hơn. Thậm chí nhìn không ra là vừa mới khóc xong.
Vẻ nghiêm túc của Lâm Sùng Chi luôn khiến tôi không nhịn được mà si mê. Không biết sau này còn có thể nhìn thấy nữa không. Thế là tôi tự cho là kín đáo mà nhìn trộm thêm vài lần. Đến lần nhìn lén thứ tám, Lâm Sùng Chi đột ngột dừng xe lại. Tôi không hiểu chuyện gì.
Cậu tấp xe vào lề đường, mở cửa sổ xe, lấy một điếu thuốc ra. Trước khi yêu tôi, Lâm Sùng Chi có thói quen hút thuốc trong kỳ mẫn cảm. Thế nên tôi không nói gì. Cậu nhét điếu thuốc vào qua khe hở của chiếc rọ mõm rồi ngậm lấy.
Lần này tôi không nhịn được: "Không khó chịu sao? Trước mặt tôi cứ tháo ra mà hút cũng được."
Lâm Sùng Chi không thèm để ý đến tôi. Tôi quá hiểu cậu, biết nếu không phải rất khó chịu thì cậu sẽ không làm thế này. Thế là tôi lại gợi ý: "Hay là cậu cắn tôi một cái?"
Lâm Sùng Chi nhìn tôi thật sâu, vẫn không mở miệng. Tôi nhớ lại lời cậu vừa nói, bèn chìa cánh tay ra giải thích: "Tôi không nói đến tuyến thể, không cố ý trêu đùa cậu đâu. Không phải cậu đang không thoải mái sao? Cắn một cái chắc sẽ ổn hơn chút..."
"Nhưng tôi muốn cắn tuyến thể của anh." Lâm Sùng Chi ngắt lời tôi.
Sao còn trực tiếp đến thế? Tôi nhất thời cạn lời, thu cánh tay lại. Lâm Sùng Chi cười. Nhưng cười được một lúc lại không cười nữa.
"Mấy ngày nay tôi đều không ngửi thấy mùi của anh, để tôi ngửi lần cuối đi, được không?"
Dĩ nhiên là không được. Tôi lại không kìm được mà cắn môi, giày vò vết thương đã rất thê thảm kia. Lâm Sùng Chi đợi mãi không thấy tiếng tôi trả lời, không đồng ý cũng không từ chối. Cậu giả vờ nhẹ nhõm:
"Không muốn thì thôi, đừng cắn nữa. Cái môi đi theo anh đúng là khổ rồi."
Cậu không biết, thực ra mùi cậu ngửi thấy mấy ngày nay chính là của tôi. Chỉ là cậu tưởng đó là mùi Omega vương trên người tôi thôi.
Cuối cùng Lâm Sùng Chi cũng không hút thuốc, cậu đưa tôi đến tận dưới lầu. Ôn Nhiên Nhiên nhận được tin nhắn gửi trước của tôi, ngoan ngoãn đợi ở đó. Thấy tôi xuống xe, cậu ấy liền thân thiết tiến lên khoác tay tôi.
Lâm Sùng Chi xuống xe đi theo sau tôi, ánh mắt không rời Ôn Nhiên Nhiên lấy một thốn. Ôn Nhiên Nhiên nhìn cậu, rất ngoan ngoãn hỏi tôi: "Anh Thẩm, đây là khách hàng anh nói sao?"
"Ừ." Tôi gần như không dám nhìn Lâm Sùng Chi. "Đây là Lâm tổng."
"Lâm tổng chào anh, cảm ơn anh đã chăm sóc anh Thẩm. Muộn quá rồi, anh về trước đi ạ." Giọng Ôn Nhiên Nhiên hoạt bát, rất đúng hình tượng Omega. Không tìm ra chút sơ hở nào.
Lâm Sùng Chi cuối cùng cũng chịu dời mắt, nhìn sang tôi. "Bàn dự án hơi muộn, là việc nên làm mà — Thẩm tiên sinh, thêm phương thức liên lạc nhé?"
Lâm Sùng Chi sao có thể không có phương thức liên lạc của tôi, chẳng qua đều bị tôi cho vào danh sách đen rồi. Trước mặt Ôn Nhiên Nhiên, không còn cách nào, tôi chỉ đành bấm bụng thêm Lâm Sùng Chi. Là một tài khoản mới.
"Hẹn gặp lại." Lâm Sùng Chi nhìn tôi, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
